Thứ Năm, 9 tháng 12, 2010

Tình yêu "trứng gà"

Hắn gườm gườm nhìn tôi. Tôi hiểu cái cách nhìn đó. Hắn khinh khỉnh vì tôi chỉ là cộng tác viên của một tờ báo lá cải, trong khi hắn đã là nhà báo "lão làng" trong một tờ báo dành cho... thiếu nhi. Hắn ghen tị vì từ lúc đến đây tới giờ, tôi luôn "đánh hơi" được những góc ảnh đẹp, những nhân vật thú vị. Hắn không biết rằng tôi đã nhận ra hắn, người tình hồi... lớp 1 của tôi


Ngày đó, nhà hắn ở ngay sát nhà tôi. Hắn mới học lớp 6 (hắn hơn tôi 5 tuổi) nhưng đã có máu kinh doanh. Nhà có một chuồng gà, hắn nhất quyết bắt mẹ "bán" cho một con gà mái mới nở để hắn nuôi riêng với giá... 50 cái tóc sâu mà hắn nhổ cho mẹ. Chiều chiều, tôi vẫn bắc thang trèo lên bể nước nhòm sang sân sau nhà hắn để xem hắn chăm sóc con gà mái. Con gà đến là khổ vì bị hắn nhúng cả người vào chậu mực tím bị buộc vải vụn vào chân, cổ để đánh dấu.
Nhờ công hắn chăm bẵm như mẹ chăm con nên chẳng bao lâu, con gà bắt đầu đẻ trứng. Tôi vẫn theo dõi việc nuôi gà của hắn rồi về nhà ghi lại vào một quyển sổ mà bố tôi tặng. Bố đã dạy tôi biết đọc, biết viết khi mới 5 tuổi và tập cho tôi thói quen viết lách ngay từ lớp 1. Nhưng hôm ấy, trong khi đang ngồi theo dõi hắn hì hụi luộc trứng gà trong bếp, có một vài con kiến bò vào người tôi, lúc thì bò qua bò lại, lúc thì hung hăng cắn chí khiến tôi không kìm chế được, bất giác kêu lên oai oái, nhảy tưng tưng trên mặt bể rồi ngã đánh rầm xuống đống rơm.

Lát sau, tôi mở mắt ra, tức giận khi thấy hắn cứ tát bôm bốp vào má mình, mồm quát: "Dậy đi! Dậy đi!...". Hắn đã bồi thường cho cái má của tôi in hình 5 ngón tay bằng quả trứng gà đầu tiên do con gà của hắn đẻ được. Từ đó, hắn xé rào giữa 2 nhà thành một vòng tròn làm lối đi bí mật của 2 đứa. Tôi nhận làm mẹ đỡ đầu cho... con gà của hắn và đặt tên là "Bô" vì trông nó tròn tròn giống cái bô mà tôi hay ngồi. Con cứ đẻ được 2 trứng thì hắn lại luộc rồi chia cho mỗi đứa 1 quả.

Tuổi thơ êm đềm trôi qua không cho ai biết trước những cơn sóng gió. Học hết lớp 2, nhà tôi chuyển ra Bắc. Hắn xách cẳng con sang nhà tôi, mặt buồn thiu bảo: "Bé mang con Bô về nhà mới mà nuôi". Nhưng bố mẹ tôi nói không mang theo gà đi được nên hắn lại phải đem con Bô về. Tôi thấy hắn quẹt tay lên mặt. Hình như hắn khóc. Tôi bật khóc chạy theo ôm lấy hắn, hắn thả tay cho con Bô vỗ cánh phành phành chạy mất, hai đứa ôm nhau khóc ầm ĩ khiến mấy bà hàng xóm tưởng có chuyện gì, hớt hải chạy sang xem ~.~"
-----------


Tôi nhận ra hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bình thường tôi có một sở đoảng là không nhớ mặt, nhớ tên người khác nhưng trong tâm trí của tôi luôn có hình ảnh quen thuộc không thể nào quên là hắn. Có lẽ ngày chia tay, tôi còn quá nhỏ nên bây giờ dung mạo tôi đã có nhiều nét thay đổi mà hắn không thể nào nhận ra. Tôi muốn chạy ngay tới ôm chầm lấy hắn. Tim tôi đập thình thịch, mồ hôi trán vã ra như tắm, tay cầm máy ảnh run, đầu óc rối tinh không biết phải hành động như thế nào.
Trời sẩm tối, công việc đã xong, đoàn nhà báo lục tục ra về. Tôi bắt đầu hoảng hốt, cuống cà kê lên vì sợ hắn đi mất. Tôi đứng như phỗng trước sân trường, nhìn theo hắn chui vào ô tô, đóng cửa, chiếc xe từ từ chuyển bánh. Hoảng quá, tôi bật khóc, cất tiếng gọi như thể nó được vang lên từ tiềm thức chứ không phải phát ra từ miệng tôi: "Anh Bảo Ngọc!".

Chiếc xe dừng lại. Hắn thò đầu ra cửa kính nhìn trừng trừng về phía tôi. Tôi hét lên: "Em là mẹ đỡ đầu của con nè!" rồi lại khóc tu tu khiến mấy đứa học sinh tò mò nán lại xem. Chúng đứng nép vào mấy gốc cây, nín thở quan sát như mấy chú sóc đang đợi hạt dẻ từ trên cây rụng xuống. Hắn từ từ tiến lại gần tôi, đứng trước mặt tôi, mắt long lanh đầy kinh ngạc: "Có đúng là em không?". Tôi gật gật. Hắn nhìn sâu vào mắt tôi, lấy ngón tay ấn ấn vào đôi má "bánh đúc" của tôi. Mặt hắn đỏ hồng dần lên, môi hắn giãn dần ra thành một nụ cười tuyệt đẹp, tràn đầy hạnh phúc: "Anh đi tìm em suốt bao năm nay em có biết không?". Tôi lắc đầu. Hai đứa lại ôm nhau khóc ầm ĩ như ngày chia tay. Chiếc ô tô từ từ chuyển bánh nhưng không có hắn. Mấy người trong xe thò đầu ra vừa hú gọi vừa cười vang trước khi mất hút. Vài đứa học sinh cười rúc rịch, dắt tay nhau về.


Hắn bửa đôi quả trứng gà, đút cho tôi một nửa, cười bảo: "Một quả trứng gà, bao giờ cũng có lòng trắng và lòng đỏ, giống như tình yêu bao giờ cũng có cả tìnhnghĩa. Vì không bao giờ quên được cái tình, cái nghĩa đã từng là cha mẹ đỡ đầu của con nên anh đã quyết tâm ra Bắc công tác để tìm em". Tôi trợn mắt: "Mặt đối mặt nhau còn không nhận ra nữa là đi tìm. Khoác lác!". Nói xong, tôi bị nghẹn gần chết. Hắn đấm lưng tôi bùm bụp, cười bảo: "Đúng là tình yêu trứng gà. Vừa ngon vừa bổ nhưng dễ nghẹn"...
                                               
                                                        The End

Không có nhận xét nào: